Thursday, April 18, 2024

Dương Thu Hương lý giải về sự hình thành "Sư Quốc Doanh"

 BM

Bà cho hay: “Quyền lực nào áp chế những người tu hành và thả lũ lợn bẩn thỉu vào khắp chùa chiền xứ sở? Chẳng có gì bí mật cả, “bên trên” là A25 Cục bảo vệ văn hóa thuộc Tổng cục 1 Bộ Nội vụ.


A25 có nhiệm vụ đào tạo sư sãi để “yểm” Hội Phật giáo Việt Nam, để trấn giữ hệ thống chùa toàn quốc. Không ai quên rằng chính nhà nước cộng sản đã dấy lên cơn bão kinh hoàng nhằm tàn phá đình chùa, đền miếu thậm chí đào mồ hốt mả chúng sinh, tiêu diệt tất cả những gì mà họ cho là “tàn tích của chế độ phong kiến”.


BM


Trong một thời gian dài, những người cộng sản muốn xóa sạch tất cả các tôn giáo, bắt chúng sinh thờ vị thần duy nhất mắt xanh mũi lõ tên là Karl Marx và đám tông đồ của ông ta. Nhưng để xóa đi một đức tin và thay thế vào một đức tin khác không dễ dàng như họ tưởng. Và không phải bất cứ lúc nào họng súng cũng đem lại những kết quả mong muốn. Thời gian không ủng hộ họ.


BM


Thích Nhật Từ được hiểu là người đứng sau vụ tống ông Lê Tùng Vân những người ở Tịnh thất Bồng lai vào tù


Bức tường Berlin sụp đổ và Lênin vĩ đại của họ sụp đổ theo. Dân Nga xích cổ tượng ông ta kéo lê trên bùn. Đám tín đồ phương Đông đứng chơ vơ không biết từ nay “người cầm lái vĩ đại” của họ sẽ là ai?


Trong lúc đó dân chúng ào ào dựng đình, cất chùa. Khắp nơi miếu mạo, đền chùa, lăng tẩm dựng lên theo trí nhớ. Chính quyền cộng sản có thể truy bức tàn sát chúng sinh, cướp bóc phá hủy tài sản của họ, nhưng trí nhớ và niềm tin là những thứ không thể bắn thủng bằng các loại đạn. Và như thế, giờ đây dân chúng đã xây lại tất cả những gì đã từng bị họ tàn phá, nếu không nói là còn nhiều hơn. Nhu cầu tâm linh hóa ra cũng là một nhu cầu sinh tử của kiếp người.


BM


Trước tình hình này, A25 trở nên quan trọng hơn trong vai trò “bảo vệ nền chuyên chính”. Nhiệm vụ của họ là “khống chế hội phật giáo” biến chùa chiền toàn quốc thành hệ thống pháo đài của quyền lực, rình mò theo dõi tư tưởng dân chúng và… điều này nữa, các tín đồ của Marx không quên: tận thu nguồn lợi béo bở từ đám chúng sinh “mê tín” kia.


Vậy là đội quân “sư nhà nước” được hình thành. Nguồn đào tạo chính là C500 (đại học ngành an ninh). Thêm nữa, sinh viên tuyển lựa từ các đại học khác như Tổng hợp, Sư phạm, Ngoại ngữ… có thành phần cơ bản (lý lịch đáng tin cậy) được vũ trang bằng lý thuyết giai cấp của Marx-Lênin và một thứ chủ nghĩa duy vật hạ đẳng. Sau đó, lớp người này được “tráng men” bằng lý thuyết đạo Phật và trước hết các phương pháp niệm kinh, hành lễ để “vào nghề”.


Nguyễn Xuân Phúc thường hiện diện trong các sự kiện của Phật giáo quốc doanh


BM


Như thế nhà nước cộng sản đã tạo nên một đội ngũ “tôi tớ trung thành” được quyền thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất và nhục thể dựa trên sự đầu cơ trục lợi “những khát vọng tâm linh” của dân chúng. Các ông sư bà sư áo quần phấp phới cưỡi xe vù vù đi “họp kín”. Họp kín ở đây tức là họp “giao ban” ngành dọc A 25. Họ báo cáo rành mạch mọi thành tích. Riêng những cọc tiền thu được từ các hòm công đức là “không thể rành mạch” vì các sư còn phải mang về quê xây nhà tầng và lo cho các con học đại học trong nước và ngoài nước. Sư hành nghề ở Thái Nguyên, Hà Bắc thường có quê quán gia thất tại Thanh Hóa, Nam Định và ngược lại… So với các nghề khác trong Bộ Nội vụ, “nghề làm sư” là béo bở, chỉ thua kém “Cục buôn lậu ma túy” thôi.


Cả một bộ máy lừa bịp vận hành nghiễm nhiên và ngang nhiên dưới ánh mặt trời, trước mắt dân chúng.


BM


Dân chúng, tuy thường xuyên phải cúi mặt nhẫn nhục cam chịu, đôi khi cũng vùng lên tranh đấu, đòi đuổi sư nhà nước, giành chùa cho chân tu. Vụ biểu tình của các tín đồ chùa Láng Hà Nội cách đây ba năm là một ví dụ. Trong tối hôm đó, công an đã bắt giam trên một trăm tín đồ.


Vậy tôi xin trở lại lý do khiến tôi không đi lên chùa từ hàng thập kỷ vì không còn muốn nhìn thấy một lần nữa bọn “thầy chùa đểu”.


Tôi không đi lễ chùa cũng còn vì chùa chiền giờ đây đầy rẫy bọn “đao phủ” đi “đánh quả” thần, phật. Gọi là “đao phủ” vì chính lũ người đó trước đây đã ra lệnh phá đình chùa, đuổi sư sãi, vặt cổ vặt tay tượng phật làm củi… Giờ đây chúng lại xì xụp hương khói hơn tất thẩy mọi người.


Theo logic, ngày nào chế độ độc tài này còn tồn tại thì tất thảy bọn cầm quyền họ Miêu họ Thử họ Ngưu họ Mã… sẽ lần lượt vét ngân khố quốc gia để xây dựng mồ mả đền miếu cho riêng dòng tộc của chúng với một chủ đích hoặc ngụy trang hoặc lộ liễu: Duy trì quyền lực.


Quyền lợi, đó là căn nguyên sự quay chiều đổi hướng của kẻ cầm quyền. Marx và Lênin hết xài được thì quay sang “đầu tư, đánh quả” thần, phật. Hạng người ti tiện, lòng tham ngùn ngụt như vậy làm gì có “tâm hồn tôn giáo”?


Nhất là một tôn giáo có quá nhiều yêu cầu đạo đức, cấu trúc trên tinh thần khắc kỷ như đạo Phật? 


Không phải vô cớ mà so với đạo Hồi và Thiên Chúa giáo, đạo Phật có ít tín đồ hơn. Con đường dốc khó trèo. Con đường dốc ấy làm sao tương hợp được với bọn cởi áo đao phủ khoác áo cà sa điềm nhiên như diễn viên thay trang phục sân khấu, không một chút ngượng ngùng, không mảy may hối tâm, không một lần thành khẩn trước tha nhân?


BM


Lẽ ra, chính quyền Việt Nam phải xin lỗi dân chúng một cách công khai, một cách thành thật, một cách nghiêm khắc vì tội ác phá đền chùa lăng miếu, đào bới san ủi mồ mả tiền nhân của chúng sinh. Nếu họ cải tâm họ đã phải làm điều đó trước khi đặt chân lên thềm những đền chùa mà dân chúng gom góp xây dựng lại.


Nhưng cái ngạo mạn của kẻ cầm quyền khiến lương tâm họ mù tối. Họ không cần xin lỗi ai bởi vì họ tự nhận là “Đảng thần thánh và vĩ đại”. Và vì “thần thánh và vĩ đại” họ đã thản nhiên làm cái việc mà cổ nhân từng cảnh báo:

https://baomai.blogspot.com/



Dương Thu Hương 
***

Làm thế nào để nhận diện Sư Quốc Doanh?


BM

Cũng nên nhắc lại trước 1975, Việt cộng (VC) đã thành công trong việc gài cấy Đặc sứ Cộng sản trong các chùa chiền ở miền Nam, để điều khiển, và gây chia rẽ trong giáo hội Phật Giáo Miền Nam. Xách động Phật tử miền Nam Việt Nam chống đối chính quyền đương thời. VC đã thành công trong việc lợi dụng lòng tin của người Phật tử để  mưu cầu thế lực chính trị của họ.

https://baomai.blogspot.com/2021/07/lam-nao-e-nhan-dien-su-quoc-doanh.html

***

Sư Quốc Doanh

 BM 

Sau khi trả lời ông Đinh Ngọc Ninh bỗng nhiên tôi nhận được một loạt thư, hỏi:

– Bà có phải Phật Tử không? Chúng tôi thấy nhiều quan điểm trong bài viết của bà rất gần với lý thuyết Đạo Phật.

– Nếu điều chúng tôi nghi ngờ là đúng, tại sao một người đấu tranh cho dân chủ lại có thể là Phật Tử? …

Câu trả lời của tôi là: – Tại sao không?

BM
Bí ẩn về người ‘tí hon’
Ơn Sâu Nghĩa Nặng
Bí ẩn vụ mất tích MH370: Cựu điều tra viên NTSB đề xuất giả thuyết mới
Người Mỹ lo ngại hơn về tình trạng mất việc
Nhập cư bất hợp pháp khiến Mỹ thiệt hại hàng tỷ USD
Nhịn ăn gián đoạn 14:10 có thể giúp giảm cân
9 món ngon chính gốc của Hoa Kỳ thường bị hiểu sai thành món ăn của nước khác
Xe hơi an toàn nhất năm 2024: SUV của Nhật và Nam Hàn
Chàng cao bồi hoặc là một gã yếu đuối
IRAN chờ chết?
4 thói quen làm suy giảm sức khỏe lá gan
Nước đun sôi & nước đóng chai
Xin Hãy Ghé & Chuyện lạ nước Ta
Iran không kích Israel: phóng hàng loạt thiết bị bay điều khiển từ xa
Hàng triệu người nhập cư bất hợp pháp cho nền kinh tế Hoa Kỳ
Chiến dịch tranh cử năm 2024 của TT Biden khác với năm 2020
Nhà văn Nguyễn Thanh Việt: HBO giới thiệu ‘The Sympathizer’
Nhật Bản sẽ tặng 250 cây hoa anh đào nhân dịp 250 năm thành lập Mỹ quốc
R.I.P: OJ Simpson qua đời ở tuổi 76
Tuyên án tử hình Trương Mỹ Lan & phải bồi thường gần 674,000 tỷ đồng

Bí ẩn về người ‘tí hon’

 BM

Từ xa xưa, trên Trái đất của chúng ta, không chỉ có chủng người có kích thước như chúng ta mà còn có nhiều chủng người với hình dáng, kích thước lớn nhỏ khác nhau. Những “người tí hon” trong số đó đã xuất hiện cho đến thời hiện đại, ở cả phương Đông và phương Tây. Họ đã mở ra cánh cửa khai phóng quan niệm tư duy của chúng ta.


Người nhà Thanh gặp người tí hon


BM


Vào thời nhà Thanh, văn nhân Thang Dụng Trung (sinh năm 1801), người huyện Vũ Tiến (thuộc thành phố Thường Châu, tỉnh Giang Tô ngày nay), đã ghi lại sự việc kỳ lạ về một người tí hon trong cuốn sách “Dực quynh bại biên” của mình. Người chú chồng của cô của ông tên Triệu Bá Châu, có trưởng bối đến Quảng Châu làm quan và đưa về hai người tí hon – một ông lão và một bà lão.


Hai con người nhỏ bé này đều cao khoảng một thước thước cổ Trung cộng, khoảng 0.33cm, ngón tay thon dài như móng vuốt chim. Lời hai người này trò chuyện khiến người khác không hiểu được. Cả hai được đặt trong một hộp gỗ lớn. Họ ăn gạo sống, rau củ, trái cây. Trong hộp còn có chiếc tráp đựng y phục mùa đông và mùa hè được thiết kế đặc biệt cho họ. Khi thời tiết thay đổi, những người tí hon này sẽ thay đổi y phục. Họ rất sợ lạnh, cho nên vào mùa đông, họ được đưa vào phòng kín có đốt lửa để sưởi ấm.


Ít lâu sau, ông lão qua đời, bà lão khóc lóc mấy ngày rồi cũng ra đi. Hai người được mai táng trong chiếc quan tài nhỏ.


Tương truyền, hai người tí hon này là món quà người phương Tây đưa tặng. Những người phương Tây kia đã ngẫu nhiên bắt được họ từ đất nước tí hon.


BM


Thang Dụng Trung sinh vào năm Gia Khánh thứ sáu (năm 1801). Trong thời kỳ thịnh thế dưới triều Khang Hy và Càn Long nhà Thanh, trưởng bối của người chú Triệu Bá Châu đến Quảng Châu để làm quan. Lúc bấy giờ, người Tây dương đến Trung cộng để kinh doanh chỉ có thể thông qua Quảng Châu. Vì thế, họ thường tặng một số đồ vật quý hiếm, kỳ lạ mà họ thu được trên đường đi cho các quan viên nhà Thanh. Chuyện về người tí hon không chỉ được Thang Dụng Trung ghi lại, mà một số thư tịch cổ của các triều đại cũng có ghi chép.


BM

Tác giả cho rằng hiện nay hiếm khi nhìn thấy những người tí hon này. Có thể vì họ quá nhỏ bé để thích nghi với môi trường sống hiện tại trên Trái đất, và họ đang dần bị đào thải. Tuy nhiên, một số người tí hon còn sót lại có thể vẫn đang tồn tại trong một thời gian và không gian mà con người không biết. Trong lúc ngẫu nhiên, họ mới lộ diện mạo của mình.


Dưới đây là một câu chuyện phát sinh trong thế kỷ 20, tại tiểu bang New York, Hoa Kỳ. Ông Ron Quinn vô tình gặp được người tí hon khi đang tận hưởng kỳ nghỉ cùng cha mẹ tại vùng ngoại ô.


Người phương Tây hiện đại gặp những người tí hon


BM


Vào một ngày tháng Tám, ánh nắng mùa hè ở vùng nông thôn tiểu bang New York chiếu vào căn nhà nghỉ dưỡng của gia đình ông Ron Quin. Đây cũng là nơi khởi đầu cho một cuộc gặp gỡ khó tin.


Khi ông Ron viết lại câu chuyện này để xuất bản, ông đã ở độ tuổi xế chiều. Tuy nhiên, ông vẫn nhớ như in sự kiện kỳ lạ này trong quá khứ.


Trong căn nhà gỗ ven sông thanh vắng, u tịch, Ron Quin đang ngồi cạnh cửa sổ để tận hưởng sự bình yên. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ, giống như có người gõ móng tay vào cửa kính. Anh quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, cảnh tượng trước mắt khiến Ron hết sức kinh ngạc. Trên bệ cửa sổ có một “người đàn ông nhỏ bé” cao khoảng 12inch, trên người mặc một bộ trang phục khác thường.


BM


Anh chàng nhỏ bé này trông không giống yêu tinh, người lùn hay yêu tinh Ailen thường được được kể lại trong truyền thuyết phương Tây. Anh ta rõ ràng đang tồn tại một cách chân thực. Lúc này, Ron cảm thấy sợ hãi, quay mặt đi, hy vọng “hình ảnh kỳ lạ” này sẽ biến mất.


Tuy nhiên, tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, Ron quay đầu lại lần nữa. Anh chàng tí hon ngoài cửa sổ đang mỉm cười, vẫy tay với Ron. Cây gậy trong tay anh ta gõ nhẹ vào tấm kính cửa ngăn cách hai người. Nửa thế kỷ đã trôi qua nhưng Ron vẫn nhớ từng chi tiết hành động của người tí hon, bởi hình ảnh đó luôn in sâu vào tâm trí Ron


Theo như Ron chia sẻ, anh chàng tí hon đội một chiếc mũ cổ quái màu xanh đậm, bộ râu màu xám đen che hết nửa khuôn mặt. Mái tóc xoăn của anh ta xõa đến vai, che kín tai. Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám bó sát, tay áo rộng, quần dài đến đầu gối. Chiếc thắt lưng đen quấn quanh vòng eo rộng nhưng không có khóa. Đôi giày màu nâu, mũi giày cong về phía sau. So với người bình thường, anh ta chừng năm mươi tuổi. Tuy nhiên, điểm nổi bật nhất của người tí hon này là đôi mắt to, đầy vẻ thân thiện và nhân hậu.


Ron bất động ngồi đó, kinh ngạc nhìn người bạn nhỏ bé mới gặp. Người tí hon trước mặt là chân thật, từ hành động, cử chỉ, cho đến hình bóng hiện ra dưới bậu cửa sổ.


Sau khi nhìn nhau vài giây, người tí hon ra hiệu cho Ron lại gần. Lúc này Ron đã làm theo. Anh quỳ bên cửa sổ, cách vị khách không mời của mình khoảng một bước chân. Người tí hon mỉm cười và nhìn anh trìu mến, cảm giác như giữa họ chưa từng có sự gần gũi đến như vậy.


Khi Ron từ từ mở cửa sổ, người tí hon đột nhiên lùi lại một bước, nhìn xung quanh, như thể đang kiểm tra mọi thứ. Sau đó, anh ta lại mỉm cười, nhảy khỏi bệ cửa sổ và rơi xuống bãi cỏ. Anh ta nhảy qua bãi cỏ, nhìn thoáng qua Ron, rồi biến mất trong bóng cây, vượt khỏi tầm nhìn của Ron.


Ron chạy đi tìm người nhà và hào hứng kể cho cha mẹ nghe về sự việc mình vừa trải qua, nhưng mọi người chỉ cười anh. Mẹ anh mỉm cười và nói rằng có thể anh đang nằm mơ, hoặc trí tưởng tượng của anh quá phong phú. Sau ngày hôm đó, câu chuyện của Ron trở thành chuyện cười trong gia đình. Khi đang đi trên đường núi, có người trong nhà hét lên, “Nhìn kìa, tôi thấy một chú lùn chạy qua!” và mọi người đều phá lên cười.


BM


Trong tuần cuối cùng của kỳ nghỉ, Ron liên tục tìm kiếm người đàn ông tí hon đó, nhưng không có kết quả. Cha của Ron là một họa sĩ và ông cũng thừa hưởng một phần tài năng của cha mình. Vì vậy, ông đã vẽ một bức tranh về người tí hon mà mình gặp để lưu giữ kỉ niệm đó. Bức chân dung này đã được đăng trên tạp chí “Vận mệnh” của Hoa Kỳ vào năm 2004 cùng với bài viết “Gặp gỡ người đàn ông nhỏ bé” (Meeting with a little man).


Lời kết


BM


Trong dòng chảy của lịch sử, cả người khổng lồ và người tí hon đều lưu lại dấu vết hoặc có ghi chép về sự tồn tại của họ. Sự tồn tại của những người này cũng thể hiện quá trình thử nghiệm khi Thượng Đế tạo ra con người, chứ không phải là sự tiến hoá của loài người. Như hai câu chuyện ở trên, có thể thấy rằng cho đến thời đại ngày nay, ở một số trường hợp hy hữu, người tí hon đã ngẫu nhiên hiển lộ chân dung của mình.


Chẳng phải điều đó cho chúng ta cơ hội để suy ngẫm hay sao?




Dung Nãi Gia  _  Gia Phạm


http://baomai.blogspot.com/
Ơn Sâu Nghĩa Nặng
Bí ẩn vụ mất tích MH370: Cựu điều tra viên NTSB đề xuất giả thuyết mới
Người Mỹ lo ngại hơn về tình trạng mất việc
Nhập cư bất hợp pháp khiến Mỹ thiệt hại hàng tỷ USD
Nhịn ăn gián đoạn 14:10 có thể giúp giảm cân
9 món ngon chính gốc của Hoa Kỳ thường bị hiểu sai thành món ăn của nước khác
Xe hơi an toàn nhất năm 2024: SUV của Nhật và Nam Hàn
Chàng cao bồi hoặc là một gã yếu đuối
IRAN chờ chết?
4 thói quen làm suy giảm sức khỏe lá gan
Nước đun sôi & nước đóng chai
Xin Hãy Ghé & Chuyện lạ nước Ta
Iran không kích Israel: phóng hàng loạt thiết bị bay điều khiển từ xa
Hàng triệu người nhập cư bất hợp pháp cho nền kinh tế Hoa Kỳ
Chiến dịch tranh cử năm 2024 của TT Biden khác với năm 2020
Nhà văn Nguyễn Thanh Việt: HBO giới thiệu ‘The Sympathizer’
Nhật Bản sẽ tặng 250 cây hoa anh đào nhân dịp 250 năm thành lập Mỹ quốc
R.I.P: OJ Simpson qua đời ở tuổi 76
Tuyên án tử hình Trương Mỹ Lan & phải bồi thường gần 674,000 tỷ đồng
Trùm bất động sản VC bị kết án tử hình vì tội lừa đảo

Ơn Sâu Nghĩa Nặng

 BM

Nhân dịp này làm chúng ta lại nhớ đến những người đã tận tình giúp đỡ chúng ta từ vật chất lẫn tinh thần trong lúc chúng ta bị hoạn nạn sa cơ thất thế với hai bàn tay trắng tại hải ngoại, mà người đời vẫn thường kể cho nhau nghe những câu chuyện bạc bẽo đau thương bi đát như câu nói: Bạc Tình Bạc Nghĩa, Ăn Cháo Đái Bát, Qua Sông Rút Cầu v.v...


Nhưng người Việt Nam chúng ta vẫn luôn luôn ghi tạc trong lòng lời nói tổ tiên của chúng ta truyền lại: “Mt miếng khi đói bng mt gói khi no”.


Do đó mới đây tôi có một người bạn thân là một Linh Mục đang sống trong tu viện, kể lại cho tôi nghe một câu chuyện rất cảm động tràn đầy ý nghĩa có thực, tiêu biểu cho lòng bác ái thương người khác như thể thương thân mình như sau:

BM
Có một cậu bé nghèo phải đi bán hàng rong để kiếm tiền học. Một hôm, dạ dày cậu trống rỗng cậu đói đến lả người. Thò tay vào túi, cậu thấy chỉ còn sót lại duy nhất có một đồng. Nhưng đó là tiền cậu hứa mua bánh cho mấy đứa em ở nhà. Tần ngần một lát, cậu quyết định ghé vào ngôi nhà phía trước để xin chút gì đó bỏ bụng. Thế nhưng, người mở cửa là một thiếu phụ trẻ đẹp. Khiến cậu bối rối và ngập ngừng, nên thay vì hỏi xin ăn, cậu chỉ dám xin một ly nước. Thấy dáng vẻ nghèo khổ và đói lả của cậu bé, người phụ nữ thay vì rót nước đã đem ra cho cậu một ly sữa lớn. Cậu chậm rãi nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi:


Cháu n cô bao nhiêu ?


BM

Người phụ nữ trả lời:

Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.


Cậu bé cảm kích đáp:

Cháu s biếơn cô t sâu thm trái tim cháu.


Đó là ly sữa thơm ngon nhất mà cậu từng được uống. Khi ra đi, cậu cảm thấy khỏe khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người như cũng mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu như muốn đầu hàng số phận. Nhiều năm sau, người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến thành phố lớn để các chuyên gia nghiên cứu căn bệnh lạ lùng này.


Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông... Ngay lập tức, ông khoác áo choàng và đi đến phòng bệnh của người phụ nữ nọ. Ông nhận ra ngay ân nhân của mình năm xưa.


BM


Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định sẽ dốc hết sức để cứu sống bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông cũng được thành công. Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hóa đơn viện phí của ân nhân để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bệnh người phụ nữ đã thuyên giảm và sau đó khỏi hoàn toàn. Trước ngày bà xuất viện, bác sĩ Kelly yêu cầu phòng y vụ chuyển hóa đơn để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai. Nhận hóa đơn, người phụ nữ hồi hộp mở ra đọc. Bà dự đoán rằng số tiền phải trả rất cao, có lẽ bà sẽ phải làm việc cật lực cả đời mới trả hết. Ngỡ ngàng, bà đọc thấy bên lề hóa đơn một hàng chữ: “Đã được thanh toán bằng một ly sữa. Ký tên: Bác sĩ Howard Kelly." Sau này, chính vị bác sĩ lỗi lạc Howard Kelly là sáng lập viên ra Khoa Ung Thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895. 


BM


Cũng mang một ý nghĩa lòng biết ơn của con người, mang nội dung tương tự như câu chuyện trên đây. 


Vào năm 1980 có một cặp vợ chồng thuyền nhân tỵ nạn cộng sản VN với 2 đứa con còn nhỏ, được chính phủ Hoa Kỳ chấp thuận cho phép định cư ở Hoa Kỳ qua sự bảo trợ của một người Hoa Kỳ hành nghề thương mại, giúp đỡ về mọi phương diện tài chánh lẫn vật chất cho gia đình này. Vì người chồng chủ gia đình trước kia ở VN là cựu sinh viên y khoa nên ông bảo trợ (Sponsor) đã tận tình giúp đỡ đương sự được tiếp tục vào học trường đại học y khoa tại New York cho tới khi đương sự tốt nghiệp lấy văn bằng bác sĩ chuyên khoa nội thương ưu hạng.


Để ghi nhớ công ơn trời biển này của người bảo trợ đã giúp đỡ cho cả gia đình vợ và con nhỏ của ông, mà nay trong lòng ông muốn được dịp đền đáp lại ơn nghĩa này, nên ông đã chấp nhận làm việc cho một chẩn y viện nhỏ bé ở gần nơi cư ngụ của người bảo trợ, để thuận tiện cho ông thường xuyên đến thăm nom săn sóc sức khỏe già yếu của người bảo trợ, trong khi một bệnh viện danh tiếng ở DC đã chấp thuận thâu dụng ông vào làm việc cho nhà thương này, với tiền lương hàng tháng cao gấp đôi so với tiền lương hàng tháng chẩn y viện trả cho ông hiện tại.


Đấy là chưa kể 3 ngày hàng tuần, mỗi ngày 10 tiếng vợ ông tình nguyện đến săn sóc người bảo trợ tại nhà người bảo trợ không nhận một xu tiền thù lao nào cả. Hai vợ chồng bác sĩ VN này đã cùng nhau chăm nom săn sóc người bảo trợ liên tiếp 5 năm liên tục cho tới khi ông bảo trợ qua đời. 




PT. Nguyễn Mạnh San


BM